Người làm thơ ngắt hoa
Khóc một bài tứ tuyệt
Thơ vàng một khúc ca
Hát nguôi lòng thương tiếc
Người trồng hoa cho thơ
Ngủ theo hồn cỏ dại
Hoa úa tự bao giờ
Tiếc một thời con gái
Hỏi người như hỏi ta
Sầu đời khô mấy nhánh
Hỏi người vai nhỏ ta
Thắp tình bao ngọn nến
Một lần đâu dễ qua
Mắt cười xa ngàn dặm
Một lần chợt hiểu ra
Chút tình sao đằm thắm
Người làm thơ tặng hoa
Gieo mấy mùa hạt nhớ
Nở vàng góc vườn ta
Chim oanh về mấy thuở

Lâm Hảo Khôi
( 29-11-13)
Đêm Bidong ngó sao trời ngủ
Ngoài khơi biển nhốt sóng bạc đầu
Tôi nghe rừng mộ trên đồi thở
Hay tiếng quen thầm gọi bãi sau
Đêm Bidong nằm trên cầu Jetty
Nghe biển hát tiễn người rời đảo
Hôn dấu kín đêm dài vai áo
Nước mắt nào còn ấm tới Marang
Đêm Bidong đêm ba mươi năm
Sinh tử nổi chìm trên ngọn sóng
Mồ nối mồ đắp theo biển động
Mùa chim đi tìm hơi gió đông
Đêm Bidong nhớ đêm ViệtNam
Bao mộ lính vùi trên rừng núi bắc
Tù binh thất thế phơi xương trắng
Nghe gió đông về nhớ nước Nam
Đêm Bidong thao thức những dòng sông
Sóng mím môi đẩy mái chèo vượt trạm
Ngồi sau lái còn nghe tim em đập
Mưa dang tay che kín con tàu
Đêm Bidong buồn mấy ngọn đồi cao
Hồn ma cũ đi quẩn quanh tìm bạn
Nằm dưới đất tưởng chạm lòng quê quán
Mơ bóng chim ngàn say cố hương
Đêm Bidong chụm đầu nhau mồi thuốc
Thức để dài thêm những chuyến đời
Để mai rời đảo làm chim biển
Bỏ lại Bidong mộ nhớ người.

Lâm Hảo Khôi
(tháng 8-2012)
Em gieo hạt nhớ bên đồi biếc
Ta ngắt buồn đi cây trổ bông
Đêm nằm đợi sáng hôm đưa tiễn
Chợt hiểu đời nhau những nỗi lòng
Mùa đi còn níu chân ngày tháng
Lá hát hoa gầy khúc lẻ loi
Sông níu đời nhau bờ bến cũ
Ta níu đời nhau giữa biển người
Đêm vắng đèn phai vai áo chạm
Đàn níu câu thơ hỏi chuyện đời
Em gieo nỗi nhớ đầy nhan sắc
Ta hái đầy tay tiếng thở người
Về nghe mưa niệm câu thần chú
Chợt sáng dung nhan một đóa vàng
Cài then đóng cửa hồn ta lại
Còn vẳng bao la một tiếng đàn

Lâm Hảo Khôi
Chị tặng em một cây lược ngà
Dặn mỗi ngày làm duyên chải tóc
Lược còn nguyên người tặng lược đi xa
Sáng soi gương,thấy người trong gương khóc
Chị tặng em một bài thơ tình
Đọc có buồn,dặn cố làm thinh
Thơ còn đây người chép thơ đi mất
Thấy chuyện trong thơ mà ngỡ chuyện mình
Đặt cây lược ngà nằm kế bài thơ
Em không muốn làm duyên chải tóc
Mở khúc nhạc Buồn,nghe lại bản tango
Ngó vô gương, thấy người trong gương khóc
Lâm Hảo Khôi
Hãy giữ gìn hơi thở em
Như ngọn lửa trên bếp
Bởi từ đó tình yêu ta
Trở mình như hạt giống
Hãy đi gom hết nỗi buồn em
Nhốt lại
Bởi tình yêu ta như thơ
Sẽ không còn say đắm
Khi nỗi buồn bỏ đi
Hãy thắp lại ngọn đèn em
Ấm thêm mùa trăng tỏ
Để tình yêu ta như thơ
Thấy đường về chung ngỏ
Hãy soi lại tâm hồn em
Trong giếng đời hiu quạnh
Có phải tình yêu ta
Là cơn mưa hạ về

Lâm Hảo Khôi
(Gởi Đặng Phước Đức-và T. của ThươngTửTâm…)
Ba mươi năm gặp người cố cựu
Đôi mắt vừa tan nắng Sóctrăng
Tóc đã quên đời ai sớm bạc
Sinh tử dài theo nếp áo nhăn
Ba mươi năm muộn màng đất khách
Đứng giữa vùng tây lạnh phố ta
Bão cát phương đông vừa thổi lại
Bụi đời phiêu bạt giữa bao la...
Xưa Hoàng Diệu người tung cánh hạc
Hồn nam sinh say bóng sắc liêu trai
Trái sao cánh mỏng ta vừa lượm
Có dấu chân người vạt áo bay
Tình theo khói xám trên đầu thuốc
Người níu đời nhau giữa chiến tranh
Có kẻ đề thơ đêm mất ngủ
Gởi lại tường vôi mộng chửa thành
Chén rượu rót gọi buồn cố xứ
Nhan sắc tàn phai vẫn nhớ đời
Ba mươi năm viết hoài chưa cạn
Câu thơ người còn cháy giữa hồn tôi
Lâm hảo Khôi
Dốc cao đá trợt bước xiêu vẹo
Cây đứng nghiêng nhìn lá mím môi
Hồn ai rướm lạnh thiếu nhang khói
Sau những ngày trôi xác sóng nhồi
Đá chất một vòng mộ một nấm
Âm thầm tuyệt mật giữa thâm u
Sờ tay truyền chút hơi nhân điện
Nghe tiếng run buồn tiếng đất rên
Bấm tay vạch đếm từng ngôi mộ
Nhật ký dầy thêm những oán hờn
Khu G ai dám mò lên đỉnh
Chân dẫm xương người dưới đá trơn
Bia mờ dựng lên năm chín mốt
Về đi! Mưa đã ướt Bidong
Đào thêm nhiều huyệt đắp thêm mộ
Núi ngồi than thở đến trăm năm
Khu G chim biển không về đậu
Hết đá làm sao đắp mộ dài
Ngồi đây đất hỏi tôi câu hỏi
Sao ViệtNam buồn trôi tới MãLai

Lâm Hảo Khôi
(VềBếnTựDo10-Bidong tháng 5/2012)
Con đường em có lần xe đạp
Mùa hoa tràm nở ghé thăm tôi
Con đường chưa biết thời thơ mộng
Nằm đợi người đi hết nửa đời
Con đường tôi thuộc từng viên sỏi
Chạm rất vô tình dưới bánh xe
Trưa nắng hàng tràm tôi mới hiểu
Những nhánh tràm khô sợ nắng hè
Con đường đá trải thời niên thiếu
Sắp tết tràm nghiêng xanh tóc em
Tôi qua mùng mấy còn lưu luyến
Câu chúc hiền như mây tháng giêng
Con đường mới đó mà lâu lắm
Hàng tràm đứng đợi đã bao năm
Con đường em có lần xe đạp
Mùa hoa tràm nở có ....Về Thăm
Lâm Hảo Khôi
(Chị Maria Nguyễn Thị Ngọ,vợ anh Lâm Hảo Dũng
qua đời ở Vancouver tháng 9/2012 )
Tháng tám qua nhìn đôi mắt cũ
Chị nằm buồn đỏ đất Pleiku
Núi xuôi tay đứng chờ giông bão
Rừng sắp thu mùa lá sắp khô
Chiều say hè muộn cây say nắng
Tôi nặng bàn chân chạnh bước về
Nhớ người bỏ núi xuôi châu thổ
Ăn chén canh đồng sao nhớ quê!
Tháng chín lời kinh đầy bịnh viện
Chị nằm đôi mắt Biển Hồ sâu
Bàn tay đưa khói sương ly biệt
Núi đứng đau mòn con mắt nâu
Tháng chín hàng cây buồn xuống lá
Chị nằm vạt áo xếp bên tay
Mắt như rừng xám chiều mây phủ
Gỗ khép trăm năm lạnh phút này
Tháng mười cây dẩn mùa thu tới
Đất khách lạnh người mộng lãng du
Gát tay khua chạm hồn quê nhỏ
Chị nằm như đất đỏ Pleiku…

Lâm Hảo Khôi
(tháng 11-2012)
Em ở Footscray vai áo rộng
Chiều mưa còn sợ gió đông nam
Tôi theo mùa lạnh qua làm khách
Gọi tách café sáng tháng Năm
Quán tây ngồi nắng vai chưa ấm
Phố lạ người quen tiếng thở gần
Sóng xa gợn tách café nguội
Tôi uống Melbourne lạnh xuống chân
Hoa lạc hỏi người chưa bạc tóc
Em gầy như lá tử vi tôi
Hay đâu tiền kiếp là mây núi
Hồn đã bao la chuyện đất trời
Em ở Footscray đêm nhúm lửa
Pha ngày thêm đậm chén trà xanh
Tôi như con sóng làm sao ngủ
Chờ hải đăng lên đếm tuổi mình
Yarra gió bạt mềm chân tóc
Em để ngày đi hết tháng năm
Tôi cầm ngọn sóng trên tay lạnh
Chiều mưa còn sợ gió đông nam

Lâm Hảo Khôi
Người không về cùng tôi đêm nay
Đi cho hết nỗi buồn mới tới
Mưa không về cùng tôi đêm nay
Nói cho hết những ngày tháng cuối
Người không về như mưa không tới
Đem thả nỗi buồn cho gió bay
Hàng đèn đỏ lửa chiều u ám
Không có tình này tôi nhớ ai
Người chưa về chắc mưa chưa hay
Cuối năm ngồi bắt nhớ tình này
Những con đường café quán nhỏ
Hàng cây già nghiêng bóng lên vai
Người chưa về năm tháng chưa hay
Tóc xanh phai mới chớm tình này
Cửa đóng chưa nghe người khách gọi
Người chưa về với mưa đêm nay
Người chưa về như hoa nở muộn
Mắt chiều thiếu phụ buồn như say
Cuối năm khép cửa đời lưu lạc
Còn chút tình này đem gối tay

Lâm hảo Khôi
(10-12-13)