Sunday, 24 November 2013

Khăn Hồng

Chị bỏ vườn xanh mùa mưa tháng tám
Những ngọn cau già vừa mới trổ bông
Em tiễn chị đi bằng chiếc khăn hồng
Bên góc trái có thêu vài hoa cúc

Tất cả vườn xanh cùng buồn một lúc
Cây khế vàng trái chín rụng đầy sân
Em nhớ đêm xưa chị nói một lần
Chắc buồn lắm khi rời xa Nhơn Mỹ

Em muốn hỏi những chùm hoa thiên lý
Những con đường những mái ngói những hành lang
Sao chị hay thêu những đóa hoa vàng
Sao chị để mắt sầu như sơn nữ

Em muốn hỏi cả những chùm bông sứ
Những bờ ao những bồ ngót mùng tơi
Sao tóc chị bay như thể mây trời
Sao má phấn chị hồng như pháo

Chị bỏ vườn xanh vào mùa cam quít
Để em một mình với chiếc gàu xưa
Chị sang quê người buổi sáng buổi trưa
Em ở lại buổi chiều buổi tối

Em nhớ đêm xưa có lần chị nói
Vắng nhau rồi em nhớ gì không
Chị lấy ra xem một chiếc khăn hồng
Bên góc trái có thêu vài hoa cúc

Lâm Hảo Khôi

Trên Đường Về

Hôm ta về xếp đôi tờ giấy trắng
Xếp làm tư làm tám giữ trên tay
Xếp như gói bóng hình ở lại
Trên vai ta đằm thắm tóc em dài

Sông là để những thuyền hoa về bến
Đời có khi nào con nước xuôi
Có chèo chống một mình qua nước ngược
Thì khóc theo sông bên lỡ bên bồi

Hôm ta về như qua dòng sông cũ
Xếp trên tay tờ giấy trắng em trao
Xếp như gói đời ta ở lại
Với dòng sông bến bắc năm nào

Hôm ta về là hôm ta ở lại
Đường phố xa hạt bụi nhớ thêm gần
Em chắc biết ly café lặng lẽ
Nói dùm ta về một nỗi bâng khuâng.

Lâm Hảo Khôi
(12/11/13)

Monday, 18 November 2013

Ngày Qua Marang

Em ở nhà sàn rợp bóng cây 
Da ngăm rám nắng biển dân chài 
Cái khăn batik còn e thẹn 
Thắt lại tròn đôi má Mã Lai
Thơm nước dừa tươi em gởi tôi 
Trời trưa cây đứng đổ mồ hôi 
Nhắc tôi năm đó khi rời đảo 
Ngày tới Marang nắng đỏ trời
Chớp mắt thôi mà ba muơi năm 
Đêm thấy Bidong nhớ chỗ nằm 
Thấy long-house ướt chiều mưa núi 
Thấy MãLai buồn rất ViệtNam
Em có dừa xanh mái lá xanh 
Mưa theo con mắt ướt trên cành 
Em ở nhà sàn vui xóm biển 
Tôi nhớ quê nghèo dột mái tranh
Lên xe tôi gởi mắt bên đường 
Anh bạn hiền Bidong dể thương 
Chào tôi tiếng Việt lai người Mã 
Marang cười xanh ấm vết thương... 
Marang em cất dùm tôi với 
Sóng biển hơi nồng máu Việt nam 
Những hôm mưa bão ngồi nhen nhúm 
Củi lửa trên đồi núi Bidong                           
Lâm hảo Khôi
(VềBếnTựDo10-Marang tháng 6/2012)

Ngày Trở Lại

Sóng xa về chạm chân cầu cũ
Bãi nắng nghiêng vai lá nặng cành
Gặp tên tỵ nạn nhiều năm trước
Đi đứng mơ màng lên đảo xanh…

Thời gian theo gió làm nên sóng
Chôn xuống bao la biển một màu
Ngày leo lên dốc thăm hoang mộ
Núi sầu cây lá mới quen nhau

Chân đi còn vướng mùa giông bão
Em mắt chưa nguôi sóng bạc đầu
Tóc che vai áo đầy di tích
Mây tả tơi về gọi bể dâu

Tối xuống long-house trải chiếu buồn
Bên người sông nước cũng gần hơn
Đêm nghe đất đá mòn hơi thở
Mưa núi hay về rơi nước non

Một ngày biển gọi tên sinh đẻ
Cao ủy cho em một chỗ về
Còn tiếc chiều thơm hơi gạo củi
Chân buồn dép bụi ở khu B…

Ba mươi năm biển còn thương tích
Nên sóng tràn thêm ngọn oán hờn
Khi qua mộ đất buồn vô chủ
Thương lẻ loi dùm một cố hương

Thời gian cho núi già thêm tuổi
Đá cũng già thêm nỗi nhớ người
Sờ tay chạm ấm hồn năm cũ
Con mắt Bidong có nụ cười...

Lâm hảo Khôi

(Tháng 7/2012)




Sunday, 17 November 2013

Café Quán Nhớ


Café chưa khuấy mà xao động
Nỗi nhớ muộn màng ly tách ai
Sông xa chắc biết ngày hai buổi
Tôi vói đời theo nước lớn đầy

Mùa đi theo áo phai màu thắm
Một chút buồn em sẽ nước ròng
Chiều đau nên gió làm nên sóng
Vổ nhẹ bờ tôi một nhánh sông

Café em thấy dòng sông cũ
Tôi thấy ngày đi trong khói bay
Tôi thấy mùa tôi qua rất nhẹ
Em thấy mùa em sợi tóc dài

Café quán Nhớ tôi ngồi đó
Không nhớ người nên không nhớ ai
Dưới kia em có sầu ly tách
Thì gởi lên tôi nỗi nhớ này.

Café theo bóng đời xuôi ngược
Ngồi giữa bao la nỗi nhớ ngày
Buồn chia mấy quán làm sao hết
Thì gởi cho em một tách đầy.

Lâm hảo Khôi
( 30/10/13) 
(Quán Nhớ- một quán café ở Cabramatta -Sydney)